“Tôi xác định ngay từ đầu, cuộc sống của tôi là thế này, tôi chấp nhận. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện phải mướt mải đi tìm một bờ vai để dựa vào đó”, NSƯT Minh Châu chia sẻ về cuộc sống hiện tại: xa con gái duy nhất, thiếu vắng hình bóng người đàn ông trong gia đình.
Mười năm nay, NSƯT Minh Châu thường xuyên chat với con gái bên Mỹ.
- Để khoả lấp nỗi nhớ dành cho con gái duy nhất đã lập gia đình bên Mỹ, chị làm thế nào?
- Thỉnh thoảng có thời gian rảnh tôi sang thăm cháu, còn bình thường ở nhà, tôi vẫn chat với con gái đều đặn. Ngày trước tôi không biết "chát chít" đâu, nhưng chính con gái đã dạy tôi chat, đúng một ngày trước khi cháu ra sân bay đi du học cách đây 10 năm. Lúc đó, tôi bập bẹ và bỡ ngỡ với internet lắm, chat với con mãi mới được một câu hoàn chỉnh. Sau đó, tôi có nhờ một người dạy vi tính cho mình, từ cách vào mạng đọc báo đến viết thư điện tử như thế nào. Khi cũng biết hơn một chút, tôi cũng thường vào mạng “lang thang” xem hết cái này đến cái kia, nhiều lúc ngồi cả ngày trước máy tính không chán. Phải nói là internet làm con người quên đi được cả nỗi buồn.
- Và chị có những người bạn internet?
- Tôi không có thói quen và không thích làm quen với ai trên mạng cả. Đôi lúc ngồi chát với con gái cũng có người lạ “nhảy” vào làm quen nhưng tôi không trả lời. Tôi nghe nhiều thông tin trên báo đài nói rằng kết bạn qua mạng phức tạp, nên không thích.
- Với một chàng rể nước ngoài bất đồng ngôn ngữ, lối sống, chị “điều hoà” mối quan hệ con rể, mẹ vợ ra sao?
- Quan điểm của tôi trong cuộc sống là không khắt khe với chuyện con gái lấy người nước ngoài hay Việt Nam. Tôi rất thoải mái với con rể của mình. Hơn nữa, con rể tôi là người dễ gần và yêu Việt Nam, chính điều đó làm xoá đi sự ngăn cách giữa lối sống, phong tục của 2 nước khác nhau. Tôi từng nói với con rằng lấy người Việt con phải học tiếng Việt và nó cũng học đấy! Khi tôi sang Mỹ thăm vợ chồng nó, thấy con rể biết nói một số từ tiếng Việt rồi. Mặt khác, tôi cũng bập bẹ nói được tiếng Anh một chút, dù động từ không chia đúng, nhưng con rể vẫn hiểu và suy diễn ra điều tôi muốn nói.
- Con gái lấy chồng đã lâu, chị có “sốt sắng” chuyện lên chức bà?
- Tất nhiên ai cũng muốn con mình lấy chồng rồi mau có cháu để bế. Ngặt nỗi, con gái tôi nghĩ là việc đó không quan trọng bằng việc học hỏi, dành thời gian phát triển nghề nghiệp vững chắc, sau đó mới tính chuyện sinh con. Tôi tôn trọng con gái, nên cũng không hề bức xúc về chuyện đó.
- Quay trở lại với cuộc sống hiện tại của chị: một mình trong căn nhà lớn, vắng hình bóng người đàn ông, xa con gái. Chị tìm thấy niềm vui trong cuộc sống ở đâu?
- Tôi có một cuộc sống tự do và được làm tất cả những gì mình thích. Tự tôi thấy, chúng ta cứ hay đòi hỏi một cái gì quá nhiều, quá lớn với bản thân. Riêng tôi, tôi chấp nhận cuộc sống hiện tại mà mình đang có. Là con người, chẳng ai có thể vỗ ngực rằng cuộc sống của tôi chỉ toàn niềm vui. Phải có cả nỗi buồn nữa chứ, nhưng cá nhân mỗi người khác nhau ở chỗ, có người buồn tìm đến bia rượu, hút chích để giải toả, bản thân tôi tìm đến những hoạt động có ích như thể thao, thăm hỏi bạn bè. Chơi thể thao có thể làm bạn quên đi tất cả mọi thứ phiền muộn, giải toả hết sự bức bách trong con người.
Tương lai, con gái chị sẽ về VN sinh sống và chị sẽ không còn cô đơn nữa.
- Quy luật chung của cuộc sống, ai cũng phải già đi và yếu hơn, lúc đó mỗi người đều rất cần cho mình một bờ vai hay một chỗ nương tựa tinh thần. Chị đã nghĩ tới những ngày đó?
- Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Tôi xác định ngay từ đầu, cuộc sống của tôi là thế này, tôi chấp nhận. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện phải mướt mải đi tìm một bờ vai để dựa vào đó. Bản thân tôi chính là bờ vai để tôi dựa vào.
- Nói là vậy, nhưng chắc hẳn, chẳng có ai chưa từng một lần nghĩ tới những ngày tháng sau này của mình?
- Con gái tôi xác định, khi mọi thứ sự nghiệp, gia đình vững chắc, cháu sẽ quay về VN làm việc và sinh sống, nên trong tương lai tôi không sợ cô đơn. Còn trước đây và bây giờ, bạn bè vẫn đùa tôi là sống một mình mà không cô đơn. Điều đó đúng thôi, vì gia đình tôi rất đông anh em, bạn bè lại nhiều nữa. Có thể một lúc nào đấy, tôi chợt cảm thấy buồn nhưng cảm đó đi qua rất nhanh.
- Bạn bè, người thân có khuyên chị đi bước nữa?
- Có chứ, rất nhiều bạn bè người thân khuyên như vậy. Họ thấy tôi ở một mình lo lắng lúc ốm đau không có người bên cạnh nhỡ làm sao? Tôi bảo với mọi người rằng: Chẳng hạn như có người bên cạnh mà cảm thấy vô nghĩa thà ở một mình còn hơn. Tôi vẫn luôn nói thế với ai khuyên tôi đi bước nữa.
- Liệu đó có phải hệ luỵ từ việc “con chim đậu phải cành cong”, sợ bi kịch lặp lại?
- Cũng không phải đâu, tôi là người tin vào số phận, số phận của tôi là như thế và tôi chấp nhận nó.
- Trong năm 2010 này, NSƯT Minh Châu góp mặt trong 4 bộ phim là Bí thư tỉnh uỷ, Xin thề anh nói thật, Nếp nhà và một bộ phim của Đạo diễn Tấn Dũng. Liệu điều đó có mâu thuẫn với quan điểm “tôi là người kén kịch bản” mà chị từng sẻ?
- Đúng vậy, năm nay, tôi tham gia tới 4 bộ phim. Thứ nhất là Bí thư tỉnh uỷ, quay từ năm ngoái mới làm xong tháng 4/2010, một bộ phim dài hơn 30 tập trong miền Nam của Đạo diễn Tấn Dũng vừa mới hoàn thành xong. Tiếp đến là đang quay dở 2 bộ phim Nếp nhà kỷ niệm 1000 Thăng Long Hà Nội và bộ phim Xin thề anh nói thật của đạo diễn Phi Tiến Sơn.
Làm một lúc tới 4 phim trong một năm không phải là tôi dễ dãi hay không có sự kén chọn. Làm một lúc mấy phim không phải một sự “vơ váo” cho bản thân, mà tôi cảm thấy thích phim đó mới làm. 4 bộ phim tôi tham gia, mỗi nhân vật đều có một tính cách rõ nét. Tôi muốn được diễn những vai đa chiều. Như ở phim Bí Thư Tỉnh uỷ, tôi vào vai trưởng ban kiểm tra Đảng, là người vừa nông dân lại trí thức, hiểu biết, cá tính mạnh mẽ, tính cách như đàn ông tốt bụng, nghiện thuốc lào, ủng hộ đường đi bí thư tỉnh uỷ Kim Ngọc, trong phim phim Nếp nhà là nhân vật sống trong một gia đình Hà Nội cổ biết nữ công gia chánh…
Năm nay, tôi góp mặt trong 4 phim mà không chắc nuôi nổi bản thân bằng các bộ phim đó. Thử nghĩ xem, cả một bộ phim 50 tập làm suốt từ năm ngoái đến năm nay tôi được 32 triệu, có ai mà tin được? Thế mà tôi vẫn phải lái xe hàng trăm cây số, một năm trời kẽo kẹt như thế thì sống bằng cái gì? Nổi tiếng ư? Không có nghĩa bạn sống no đủ bằng nghệ thuật đâu!
- Cảm ơn chị.
Theo VTC News
|