Thích ăn các món ăn có mắm, thích ngắm bầu trời xanh và không thích shopping như những điều người ta hay nghĩ về chị.
Nổi tiếng là người dẫn chương trình duyên dáng của cộng đồng người Việt ở hải ngoại nhưng ngoài đời Nguyễn Cao Kỳ Duyên lại là một người rất giản dị. Và càng đối diện với Kỳ Duyên người ta lại càng phải ngỡ ngàng hơn khi người phụ nữ này ngoài biệt tài gây cười thì còn có khá nhiều điều bí mật.
- Ở Mỹ chị sống ở một tiểu bang có rất nhiều người Việt sinh sống. Vậy nếp sống thường ngày của chị theo văn hóa Việt hay theo lối sống hiện đại của phương Tây?
- Trước nay tôi vẫn sống cùng gia đình nên cũng giống như những người Việt mình ở bên đó thôi. Nhưng có điều là cởi mở, thoải mái hơn kiểu sống truyền thống của các gia đình Việt ngày xưa rất nhiều (cười).
Ngày thường, nếu bận thì thôi còn rảnh rỗi thì kiểu gì gia đình tôi cũng cố gắng nấu bằng được một bữa cơm với canh chua, cá kho tộ… để ăn chung. Cơm vẫn là món mà gia đình tôi hay ăn nhất dù đã sống ở bên đó khá lâu năm.
- Vậy trong các món ăn của Việt Nam, chị thích món ăn gì nhất?
- Nói ra điều này mọi người đừng cười nhé nhưng quả thật tôi rất thích ăn những món ăn có mắm. Đi nhậu với bạn cũng toàn chọn món có mắm thôi (cười). Mỗi lần đến Đà Nẵng là thích ăn mì quảng, bún mắm lắm… Nhưng mà tôi cũng ăn được gần hết các món ăn Việt Nam rồi đấy, chỉ thịt chó là tôi chưa ăn thôi.
Lần đầu tiên, trong đợt rồi về Hà Nội vừa rồi, khi đi qua một nhà hàng đã được nhìn thấy người ta thui một con chó. Ôi! sợ thì rất sợ nhưng vẫn háo hức muốn thử nha (cười lớn). Tôi có cái tật lạ, cứ trông thấy ai ăn miếng gì đó ngon là kiểu gì cũng muốn thử dù sợ, nhưng thịt chó thì đến thời điểm này vẫn chưa dám.
Thực ra, nếu ai đưa ra một địa thịt chó nhưng không nói đó là thịt gì mà chỉ cần nói “thịt này rất ngon” thì tôi vẫn ăn, còn thấy nguyên một con chó và người ta có xẻo thịt cho mình thì không dám ăn đâu, “rợn” lắm.
- Từ khi bước chân vào “lãnh địa” MC, với chị, sự cố gì vẫn đang là nỗi ám ảnh kinh hoàng mỗi khi nhắc đến?
- Kỷ niệm với nghề MC thì có nhiều, nhưng ám ảnh kinh hoàng thì không hẳn bởi với tôi, một kỷ niệm vui mà đặc biệt thì cũng đáng để nhớ lắm.
Một lần trung tâm Thúy Nga tổ chức chương trình trong một tòa nhà rất cao, tòa nhà đó vốn dĩ là nơi để các nghệ sĩ hát Opera. Khi tôi đang dẫn chương trình thì ở tầng thứ ba, tầng này rất cao mà phía sau các bức tường lại không dính liền nhau nên khi có một ông khách muốn đi ra ngoài, đáng lẽ ông ý đi vòng ra phía sau thì sẽ không sao. Nhưng khi nhìn thấy các bức tường ông cứ nghĩ rằng chỉ cần bước qua bức tường đó là sẽ tiết kiệm được thời gian hơn và khi vừa giơ chân bước thì ông ấy té cái rầm. Ông ấy rớt xuống dưới đè lên cổ của ba vị khán giả khác đang xem chương trình. Lúc đó tôi rất hoảng hốt nhưng vẫn phải thuyết phục mọi người bình tĩnh, chờ xe cứu thương tới sẽ chuẩn họ đi cấp cứu ngay.
Một lần khác, lúc đó tôi dẫn cho một chương trình ca nhạc ở Tiệp Khắc. Đó là lần đầu tiên tôi qua đó diễn. Hôm đó, vé bán rất đắt, người đến xem chương trình qua ư đông đúc. Tới nỗi, tôi nghe một người Việt nói là có khán giả quá khích đã cấu kết với một số người đến đập vỡ cửa kính phòng vé để cướp vé. Ban tổ chức chương trình buộc lòng phải gọi cảnh sát tới. Và rốt cục 400 người khách đánh nhau với khoảng 600 cánh sát, khiến cho quang cảnh hôm đó như có bạo loạn vậy. Lúc đó, tôi đang đứng trên sân khấu dẫn chương trình thì nghe “bùm.. bùm…bùm”, bốn năm anh cảnh sát cầm súng tràn lên sân khấu để bảo vệ êkip nghệ sĩ đang biểu diễn. Đó là sự cố khiến tôi thấy hoảng hồn nhất đó.
Cũng may là tôi thường chủ yếu dẫn chương trình cho các chương trình lớn, các đại nhạc hội… nên khách cũng người lớn. Chứ các ca sĩ trẻ hay đi hát phòng trà, vũ trường… thì chuyện ẩu đả, bắn nhau là rất thường xuyên.
- Từng nói, nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn là người “sát cánh kề vai” với chị nhiều nhất trên sân khấu. Vậy với chị, nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn là người như thế nào cả ngoài đời và trên sân khấu?
- Mọi người thấy anh ấy trên sân khấu làm sao thì ngoài đời “ảnh” y hệt như vậy đó. Đối với tôi anh ấy là một người có duyên. Khi làm việc với anh ấy, tôi toàn ngồi cười hoài tại vì nhiều lúc không có gì nhưng cứ vẽ ra hết cái này đến cái khác làm chương trình lúc nào cũng hấp dẫn. Anh ấy cũng là người rất thông minh và nhiều kiến thức. Phải nói là tôi học hỏi được rất nhiều từ anh ấy về văn hóa của Việt Nam và cả ở những cách ứng xử trong cuộc sống. Tại vì tôi theo gia đình qua Mỹ từ khi còn nhỏ nên cũng chưa thực sự am hiểu lắm về văn hóa quê hương mà bên đó cũng lại rất ít sách vở nói về cái này, thành ra mỗi lần anh Ngạn trổ tài là tôi ghi nhớ gần hết những điều anh ấy nói.
- Ngoài nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn ra thì còn có nam MC nào để lại cho chị nhiều ấn tượng đặc biệt nữa không?
- Trước đây, tôi cũng từng có thời gian làm việc với anh Nam Lộc. Anh Nam Lộc là người đầu tiên hướng dẫn tôi vào nghề MC. Nhưng anh Nam Lộc thì chỉ nói chuyện vui chơi, hài hước vậy thôi còn học hỏi thì học hỏi ở anh Ngạn nhiều nhất.
- Nghe nói, trước đây chị cũng đã từng có ý định theo đuổi nghiệp cầm ca. Vậy tại sao chị lại không tiếp bước con đường này?
- (Cười tươi) Ồ, ngày đó chỉ là hát chơi vui vẻ thôi chứ tôi rất biết người, biết ta. Tôi rất mê âm nhạc và tai nghe âm nhạc rất thính bởi vậy khi ai hát hay tôi biết thưởng thức ngay. Ngược lại, khi nghe được cái dở của mình, mình cũng nhận ra ngay. Trời chỉ phú cho mỗi người một cái tài và biết rõ điều đó nên tôi không bao giờ nuôi ảo tưởng thành ca sĩ (cười). Nếu hát chơi, gọi là “ca sĩ karaoke” thì rất là “Ok” nhưng là ca sĩ ở ngoài thì rất khó.
- Ở bên Mỹ, chị thường chơi thân với những nghệ sĩ nào nhất?
- Cũng khá nhiều đấy như Thanh Hà, Lưu Bích, anh Nguyễn Ngọc Ngạn… Nói chung là những thế hệ nghệ sĩ đầu tiên của Trung tâm Thúy Nga, cùng lứa, cùng tuổi thì chơi thân hơn còn sau này mấy người trẻ thì có biết nhưng không có thân lắm.
- Nơi nào ở Việt Nam mỗi lần về nước chị thích đến nhất?
- Mấy lần về Việt Nam toàn ở trong Sài Gòn không hà, chưa được đi đâu hết. Có một lần được ra Hội An và tắm ở biển gần khu Furama resort rất thích nên vẫn muốn đi Hội An lại.
Sau này, nghe nói ở Cam Ranh – Nha Trang cũng rất đẹp. Tại vì hồi nhỏ, tôi còn nhớ trước năm 1975 quân đội có một hạm đội ở Cam Ranh nhưng biển ở đó đẹp lắm, cát trắng thật là trắng, đi xa ơi là xa mà nước nó mới tới đầu gối. Đặc biệt, cát ở đó mịn như là bột vậy và cả đảo hòn Yến nữa, ngày xưa được chở đi bằng trực thăng ra ngoài đó… đó là những kí ức tôi nhớ mà vẫn chưa có dịp được trở lại đó.
- Vậy chị còn giữ ý định sẽ chuyển về sống ở Việt Nam khi về già không?
- Không, tại vì con tôi đã vào trung học rồi. Có mấy lần mang chúng về đây sống thử một vài tháng thì chúng nó rất buồn, tại không có bạn bè, tiếng Việt lại bập bẹ… và khi đưa chúng trở lại Mỹ thì cả hai đứa đều cúi xuống hôn đất ở dưới nhà (cười). Thành ra tôi không thể ích kỷ nghĩ cho mỗi bản thân mình.
Nếu sau này, có nhiều cơ hội được trở về làm việc ở Việt Nam trong thời gian ngắn tôi sẽ cố gắng nắm bắt lấy. Còn bây giờ tôi chưa thể xa các con lâu được vì cả hai đều mới vào trung học và rất cần sự kèm cặp của mẹ, nhất là cả hai đứa đều là con gái nữa.
- Tính cách gì ở người mẹ của mình mà chị học tập được nhiều nhất?
- Thứ nhất là tình thương người vì tôi còn nhớ, lúc còn nhỏ cả nhà tôi ở trong dinh có rất nhiều cô chú giúp việc ở trong nhà, tới mấy chục người lần. Nhưng khi nào mẹ tôi cũng dặn mấy anh chị là phải lễ phép với các cô các chú, phải đối xử với họ đàng hoàng dù họ làm việc cho mình. Và ngoài đời, mẹ tôi lúc nào cũng đối xử với họ rất lịch sự, chưa bao giờ tôi thất mẹ nạt nộ, nặng lời với những người làm trong nhà hết.
Và một tính cách nữa, tôi học được từ mẹ tôi đó là không bao giờ lên mặt với ai hết. Ai mẹ tôi cũng nhún nhường và tôi thấy đó là một tính cách rất hay. Dù thế nào đi nữa thì mình càng như thế người ta càng quý mình. Và càng có danh tiếng thì mình càng nên nhún nhường.
Chẳng hạn, nhiều lúc đi vào một nhà hàng nào đó ăn uống, nhân viên bê đồ ra rồi thảy một phát lên trên bàn theo kiểu muốn ăn thì ăn không ăn thì thôi, nếu không phải là Nguyễn Cao Kỳ Duyên thì có thể sự việc sẽ khác. Còn càng là Nguyễn Cao Kỳ Duyên thì tôi lại càng buộc mình phải nhịn, không được lên mặt. Nếu có “điên” lắm thì cũng cứ ăn uống xong, gọi nhân viên đó lại và nói cho người ta hiểu, như thế người ta sẽ phục mình hơn. Và những điều đó tôi đều học được từ mẹ tôi.
- Tính cách gì ở người đàn ông mà chị cảm thấy trân trọng và quý mến nhất?
- Thứ nhất là phải có con tim tốt. Từ đó nó mới phát xuất ra điều thứ nhì là óc khôi hài. Ai mà chọc được cho tôi cười cả ngày là người đó được cả con tim tôi. Anh Ngạn mà trẻ ra khoảng 20 tuổi, cao hơn 1 chút và chưa có vợ là đã “chết” với tôi rồi (cười lớn). Mặc dù không đẹp trai cũng vẫn “duyệt”. Bởi với tôi, người có đầu óc khôi hài phải là người thông minh. Tôi kể một câu chuyện cười mà thấy ai cũng ngớ mặt hoài là mình thấy người này “đột’ quá rồi.
Tôi rất thích sự dí dỏm, nhẹ nhàng… bởi như thế cuộc sống của mình sẽ thoải mái, tươi trẻ hơn. Mà tôi có một điều rất buồn cười là khi càng lo hoặc ai đưa mình vào thế bị stress là tôi chỉ phá lên cười thôi. Lúc đó tôi nghĩ “Trời ơi, tại sao mình lại có thể như vậy được” và cứ thế phá lên cười thôi.
- Câu châm ngôn nào trước nay chị thích nhất?
- Nó là câu tiếng Mỹ mà tôi dịch ra nghĩa là: tự do là mình không còn gì để mất hết. Câu châm ngôn này có nhiều cái hay lắm. Chẳng hạn như bây giờ có ai đó hỏi tôi rằng sao bây giờ em sống mạnh dạn, tự tin vậy, tôi sẽ trả lời: tất nhiên, khi mình đã đi qua cuộc đổ vỡ mới hiểu hết giá trị của hai chữ hạnh phúc. Có nhiều người khi đang sống trong hôn nhân nhưng không có hạnh phúc họ sợ không dám bung ra, nhiều người mang ý nghĩ "bây giờ tôi bung ra ai nuôi tôi, rồi mọi người xung quanh sẽ nhìn nhận như thế nào về tôi…”. Nhưng khi mình đã bung ra và mình đã mất hết tất cả rồi đó tự nhiên mình thấy mình vẫn rất thoải mái, không hề thấy khổ đau gì. Đã từng có lúc tôi ra đi với hai bàn tay trắng hoàn toàn nhưng vẫn không hề hấn gì, không sợ đói, sợ khổ… Thậm chí, chỉ được ăn mỗi thịt gà mà không được ăn thịt bò bởi vậy thích ăn phở gà lắm (cười). Thành ra, mình sợ mất cái gì cứ thử mất cái đó đi, mình mất rồi mà vẫn “ok” thì sẽ không bao giờ sợ mất cái đó nữa và như thế nghĩa là mình được rất nhiều sự thoải mái, tự do.
Câu thứ hai tôi thích đó là “Hãy sống mỗi ngày như ngày đó là ngày cuối cùng của bạn vì sẽ có một ngày mình đúng”.
- Để ý kỹ thì thấy chị rất hay mặc váy màu xanh. Có vẻ như chị rất thích màu xanh thì phải?
- Không hẳn thế nhưng tôi rất thích bầu trời màu xanh. Mỗi buổi sáng thức dậy mà nhìn lên thấy bầu trời màu xanh là trong người mình tự nhiên thấy khoan khoái, vui vẻ.
- Vậy trong các loại dày dép, mũ nón, quần áo… loại nào chị có nhiều nhất?
- Nói thế này có thể các bạn không tin chứ thật sự là tôi không thích shopping nhiều. Tôi đi shop là cho nghề thôi, ví dụ cần cái váy cho một chương trình thì phải đi mua thôi. Chứ ngoài đời tôi rất giản dị, tôi không màng đến mấy cái đồ đó nhiều đâu. Bình thường thì thích mặc quần Jean, quần sóc, đi dày tennis… để đi tập thể thao và quần áo, còn sinh hoạt thì mặc mấy loại quần áo nhẹ nhàng, giản dị.
Theo Bưu điện Việt Nam
|